G1 Marie Curie 2009-2012
các bạn vào Check Đồng phục lớp nhé ^^
G1 Marie Curie 2009-2012
các bạn vào Check Đồng phục lớp nhé ^^
G1 Marie Curie 2009-2012
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

G1 Marie Curie 2009-2012

CÁC BẠN VÀO THÔNG BÁO NHẬN XÉT VỀ VIỆC LÀM ĐỒNG PHỤC CHO LỚP NHÉ !!!
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
hòang tử trà sữa
Dân chơi đích thực
Dân chơi đích thực
hòang tử trà sữa


Tổng số bài gửi : 451
Points : 506
Join date : 30/01/2010
Age : 29
Đến từ : Seoul-Hàn Quốc

Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( Empty
Bài gửiTiêu đề: Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((   Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( I_icon_minitimeThu May 27, 2010 10:02 pm

[b]“Mày chia tay đi, đừng yêu đương mù quáng thế nữa, đời hết con trai hay sao mà phải yêu đứa vừa vô sinh vừa ung thư ?”. Từng lời nói của đứa bạn thân như cứa vào lòng tôi. Tất cả bạn bè, gia đình đều phản đối tôi, không một ai hiểu, không một ai biết được tôi đang đau khổ như thế nào… Nhưng dù thế nào đi chăng nữa… Tôi yêu anh. Đến chết vẫn yêu anh…
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng trung du yên bình. Gia đình tôi cũng không khá giả gì. Bố tôi đã nghỉ hưu non vì mất sức, ngày ngày còm cõi thùng bánh mỳ bán dạo. Mẹ tôi chạy chợ bán rau. Bố mẹ đã rất vất vả để nuôi tôi và hai đứa em ăn học.

Ngày đi học, tối đi dạy gia sư, tôi muốn giảm bớt phần nào gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng rồi cuộc sống của tôi đã thay đổi kể từ khi tôi gặp anh… Một sinh viên mới ra trường thất nghiệp trọ gần chỗ tôi ở. Thỉnh thoảng nói chuyện với anh tôi thấy anh là người tốt bụng, hóm hỉnh và đặc biệt rất thông minh. Rồi tình yêu giữa chúng tôi cũng đến.

Bố mẹ gom góp tiền lấy lại chiếc xe máy cũ của chị họ cho tôi để tiện đi lại. Ngày ngày, anh chở tôi đi học rồi đi tìm việc, tối lại đón tôi về nhà trọ.
Anh vẫn chưa kiếm được viêc làm. Nhiều khi thấy anh mệt mỏi, chán nản, tôi không thể cầm lòng mình. Thương anh, và cũng thương cho chúng tôi – những sinh viên nghèo tỉnh lẻ khốn khó chốn đô thành này. Chỉ biết động viên anh cố gắng kiên trì hơn nữa, tôi cũng không giúp gì được cho anh. Một đêm khuya, anh xuất hiện trước cửa phòng tôi với khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi. Gia đình anh xảy ra chuyện, mẹ anh đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Anh cần phải gửi tiền về nhà gấp. Không chần chừ, tôi bán đi chiếc xe máy bố mẹ mới lấy cho tôi và chạy vạy bạn bè thêm được ít tiền giúp anh. Anh ngần ngừ không nhận, nhưng tôi nhất quyết bắt anh cầm số tiền đó.

Một tuần không gặp anh, cũng không thấy anh đến thăm, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi tự nhủ, chắc anh về nhà bận nhiều việc. Nhưng nỗi nhớ cứ lớn dần trong tôi. Tôi hoang mang, lo lắng, lo rằng anh đã gặp chuyện gì chẳng lành. Đem chuyện tâm sự với đứa bạn thân, tôi bị nó mắng té tát vào mặt: “ Sao mày ngốc thế, khéo nó cầm tiền chạy mất rồi”. Không! Anh không phải là người như vậy, dù thế nào, tôi vẫn tin rằng anh sẽ quay lại tìm tôi.

Hai tuần sau, anh xuất hiện, vẫn với khuân mặt bơ phờ. Tôi mừng quýnh, ôm chầm lấy anh mà khóc, bù lấp những nỗi nhớ đã qua. Tôi trách móc anh đã không liên lạc gì. Trầm ngâm, anh kể rằng anh đã về nhà thăm bố mẹ. Mẹ anh bệnh rất nặng và bị thiếu máu, anh cùng nhóm máu với mẹ. Nhưng trong lúc xét nghiệm máu, anh đã được thông báo mình mắc một căn bệnh nan y, bệnh đó cần rất nhiều tiền để chữa trị. Tôi quyết tâm kiếm tiền giúp anh chữa bệnh. Tăng số buổi dậy, ngày nào cũng vậy, ngày đi học, tối lại gia sư 2 ca.

Lên lớp, đứa bạn thân kéo tôi ra một góc mà mắng mỏ: “ Mày là con ngốc, mày bị lừa rồi biết không? Hôm qua tao thấy hắn ăn mặc sành điệu lắm, đi cùng một bà già cũng sành điệu lắm, có khi hắn làm trai bao cũng nên”. Tôi không tin đó là sự thật.
Anh dẫn tôi đến một quán cà phê nhỏ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò ở một nơi như vậy, tôi tấp tểnh vui sướng, mong chờ một điều lãng mạn từ anh. Nhưng hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ của tôi. Anh trầm ngâm đưa tôi tờ giấy xét nghiệm: Anh bị vô sinh. Anh hỏi tôi có dám yêu anh nữa không, khi mà anh không có đủ khả năng đem lại cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Tôi không khóc, anh và tôi im lặng ngồi bên nhau. Tại sao cuộc đời lại bất công với anh, với tôi như thế? Tôi yêu anh bằng cả trái tim mình, nhưng tại sao anh luôn phải hứng chịu những nỗi đau quá lớn như vậy? Tôi chấp nhận yêu anh. Với tôi, chỉ cần có anh là đủ.

Sau một thời gian không thèm nhìn mặt, đứa bạn thân bỗng dưng xuất hiện trước cửa phòng tôi. Nó ôm tôi mà khóc “Tại sao mày lại ngốc thế chứ? Tại sao mày vẫn yêu hắn khi hắn chẳng có gì, thậm chí khả năng làm cha cũng không?”. Tôi sững người, chuyện này chỉ có anh và tôi biết, tại sao nó lại biết được? Vẫn sụt sịt, nó kể “ Hắn đến gặp tao và kể mọi chuyện, hắn cũng lạ thật, sao lại kể cả chuyện đó với tao, mày chia tay đi, tao cũng kể với bố mẹ mày rồi”. Tôi chết lặng, nếu bố mẹ tôi biết chuyện này, nhất định sẽ không chấp nhận chuyện tôi yêu anh. Tôi khóc, tôi ôm nó mà nức nở, khóc cho anh, khóc cho chúng tôi.

Bố gọi điện xuống khuyên can tôi. Bố tức giận quát mắng cả trong điện thoại, mẹ khóc và xin tôi hãy suy nghĩ kỹ và chia tay đi. Tôi chỉ biết im lặng, biết nói gì khi tôi đã quyết định sẽ yêu anh, dù anh có khả năng làm cha hay không? Biết không khuyên can được tôi, bố mẹ dùng biện pháp mạnh - cắt viện trợ. Tôi vẫn lao vào dạy thêm, tích cóp dành dụm tiền giúp anh chữa bệnh. Thời gian chúng tôi gặp nhau cũng thưa dần, một tháng chỉ gặp một, hai lần khi anh đến gặp tôi lấy tiền mua thuốc. Càng ít gặp anh, tôi càng nhớ anh nhiều hơn, càng yêu anh nhiều hơn. Bạn bè vẫn bảo tôi ngốc, bảo tôi bị lừa mà vẫn ngu ngơ không nhận ra. Mặc kệ tất cả, tôi vẫn âm thầm sống như thế với tình yêu anh mãnh liệt.
Ba tháng, từ ngày bố mẹ cắt viện trợ, tôi cũng gan lì không chịu về nhà. Ba tháng, bạn bè cũng bớt đi những lời bàn tán, khuyên can. Chúng cũng chán khuyên can một đứa cứng đầu như tôi. Càng ngày, anh càng ít nói. Những khi ở bên anh, tôi cố gắng biến mình thành con vẹt nói liên hồi, chỉ mong sao anh được vui vẻ. Rồi một ngày mưa lạnh, anh đến gặp tôi. Anh đã khóc. Anh đã kể cho tôi nghe về căn bệnh nan y mà anh đã nói với tôi. Thực ra, anh bị ung thư. Hôm nay anh đã đi kiểm tra lại, bác sĩ nói anh không còn nhiều thời gian nữa. Tôi ôm anh vào lòng như một đứa trẻ. Tôi chết lặng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào. Tôi không thể để mất anh, không thể sống mà thiếu anh. Anh muốn chia tay, anh không muốn tôi khổ vì anh. Không! Tôi sẽ không bao giờ để anh một mình lúc anh cần tôi nhất. Tôi nhất quyết không đồng ý. Nếu anh nhất định chia tay, tôi sẽ chết cho anh xem. Anh im lặng, tôi biết anh cũng không muốn rời xa tôi!

Một tuần sau, anh đến tìm tôi. Anh say. Ôm tôi vào lòng. Anh khóc “ Anh là một kẻ xấu xa, ích kỷ, anh chẳng có gì, ngay cả đến cái tối thiểu cũng không có. Vậy mà anh luôn đòi hỏi em phải vì anh. Anh biết em đã chịu khổ rất nhiều. Dù anh không còn nhiều thời gian nhưng anh vẫn muốn có một đám cưới với em”. Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu ngay.

Tôi quyết định về quê để xin lỗi bố mẹ và xin phép được tổ chức đám cưới. Bố mẹ tôi tuyên bố không chấp nhận chuyện này và “ không có cưới xin gì hết”. Bố đuổi tôi ra khỏi nhà, mẹ chỉ biết khóc, xin tôi nghĩ lại, hai đứa em ngơ ngác nhìn bố đuổi tôi đi. Tôi bắt xe lên trường ngay ngày hôm đó. Tôi sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ trên này. Tôi muốn ở bên cạnh anh trong những ngày còn lại của đời anh. Nhận được tin, bạn bè ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Đứa bạn thân tuyên bố sẽ không đến dự đám cưới của tôi.

Anh muốn đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh. Từ ngày yêu nhau, đây là lần đầu tiên tôi về nhà anh. Tôi dự kiến chúng tôi sẽ đi tàu về quê, nhưng anh nhất quyết chúng tôi sẽ đi bằng taxi. Tôi ngơ ngác nhìn anh, chỉ cười hiền anh nói “ Chỉ lần này thôi mà!”. Anh nhẹ nhàng bịt mắt và dẫn tôi vào nhà. Trái ngược với những gì tôi đã hình dung. Hiện ra trước mắt tôi không phải là một căn nhà bốn gian nhỏ bé như anh miêu tả, đó là một tòa biệt thự rộng lớn, đồ đạc đắt tiền. Ngoài ga ra có ba chiếc ô tô sang trọng... Bố mẹ anh ra đón chúng tôi. Mẹ anh hiền từ đến choàng vai tôi một cách thân mật. Bố anh cười tươi mời tôi vào nhà. Cả hai đều nói rằng rất quý trọng tôi vì anh đã kể cho họ nghe nhiều. Thế là thế nào? Tôi choáng váng nhưng cố giữ bình tĩnh.

Chắc chắn tôi không mơ, đây là hiện thực. Tôi ở lại dùng bữa trưa cùng gia đình anh. Thì ra anh là một công tử chính cống. Thì ra, bấy lâu nay tôi như một con ngốc, cứ tin vào những điều anh nói. Anh nghèo, anh bị bệnh…tất cả đều là anh dối tôi. Tổn thương. Lòng tự trọng không cho phép tôi tiếp tục ngồi trong căn nhà này.. Tôi xin phép ra về. Anh chạy theo tôi và thanh minh “ Anh biết em đang rất giận anh. Anh xin lỗi vì đã dối em. Từng có rất nhiều cô gái yêu anh chỉ vì tiền của cha mẹ anh. Anh tìm mãi không thấy tình yêu thật đâu cả. Anh xin lỗi vì đã thử thách tình yêu của em. Nhưng anh yêu em, yêu em.”. Im lặng. Tôi bắt xe ôm về nhà trọ, mặc anh đứng đó với chiếc ô tô sang trọng kia.

Tôi nghỉ học, nghỉ dạy thêm. Một mình âm thầm đóng cửa. Tôi thấy mình thật ngu ngốc, thật quá đỗi ngu ngốc…Có tiếng gõ cửa. Bố mẹ anh đến tìm tôi. Hai bác đã kể tất cả mọi chuyện, vì anh không tin vào một cô gái nào đó yêu mình lại không vì tiền nên mới giả nghèo khổ để tìm kiếm tình yêu đính thực như vậy. Mẹ anh ôm lấy tôi, khóc và nói rằng bà rất hạnh phúc và tự hào nếu được làm mẹ chồng của tôi. Tôi không thể cất lên lời. Tình yêu và cảm xúc của tôi bị tổn thương ghê gớm. Hôm sau, anh lại đến tìm tôi, trông anh bơ phờ, mệt mỏi, có lẽ đêm qua anh cũng không ngủ. Tôi quyết định rời xa anh. Tôi nghĩ trong tình yêu không nên thử thách mà chỉ nên say đắm thôi. Anh làm lu mờ trái tim tôi rồi. Tôi quyết định chia tay dù anh có thanh minh bất kỳ một điều gì.

Tôi chuyển nhà trọ nhưng anh nhanh chóng tìm ra. Lúc này anh đã kể lể hết với các bạn tôi và xin họ giúp anh van xin tình yêu của tôi. Lũ bạn thấy anh là công tử chính hiệu lại đổ xô vào khuyên can, mắng mỏ, đòi hỏi tôi phải nối lại tình yêu với anh ngay lập tức. Nhưng lòng tôi đã đóng kín. Tôi nhất định từ chối anh.Sau đó ít lâu tôi không gặp lại anh nữa.
Hai năm sau tôi ra trường và đi làm ở một công ty lớn, điều kiện lương thưởng rất tốt. Đó là công việc nhiều người mơ không được. Mẹ anh lên thành phố tìm tôi. Bà tâm sự trong hai năm vừa rồi anh buồn rầu, giảm cân, không còn vui tươi như trước nữa. Gần một năm trước anh mắc bệnh trầm cảm, chỉ đóng cửa ở nhà không đi đâu hết. Một vài tháng nay có dấu hiệu nói lảm nhảm. Trời ơi, tim tôi thót lại đau đớn. Tôi đang làm gì thế này. Tôi đang giết chết tình yêu duy nhất trong đời mình. Tôi khóc tự nhiên và lập tức bỏ dở luôn một công việc quan trọng của công ty. Việc đó tôi chịu trách nhiệm và nếu bỏ nguy cơ tôi mất việc là rất cao.

Tôi nhào về thăm anh. Tình yêu của tôi tiều tụy và ngơ ngác đúng như lời người mẹ tả. Anh ôm lấy tôi vui sướng như một đứa trẻ. Tình yêu của chúng tôi vẫn còn sâu đậm lắm. Cả tôi và anh đều biết thế. Thế nhưng vẫn có một điều gì đó ngăn cản tôi quay lại với anh. Tôi đang do dự không biết nên thế nào?

Tình yêu thật là mãnh liệt Love Love Love Love
Về Đầu Trang Go down
Seungrisunbae
Dân chơi lv2
Dân chơi lv2
Seungrisunbae


Tổng số bài gửi : 234
Points : 270
Join date : 15/02/2010
Age : 29
Đến từ : Gwang Joo-Wonder land^^

Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((   Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( I_icon_minitimeSat May 29, 2010 10:12 pm

Ồ, hay đấy!!! Very Happy Very Happy Very Happy Very Happy
Về Đầu Trang Go down
who_am_I
Dân thường
Dân thường
who_am_I


Tổng số bài gửi : 47
Points : 96
Join date : 24/02/2010
Age : 29
Đến từ : Theater or dreams

Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( Empty
Bài gửiTiêu đề: Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((   Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( I_icon_minitimeSun May 30, 2010 6:53 pm

dài ngoằng
Đọc mà đau hết cả mắt
Về Đầu Trang Go down
Seungrisunbae
Dân chơi lv2
Dân chơi lv2
Seungrisunbae


Tổng số bài gửi : 234
Points : 270
Join date : 15/02/2010
Age : 29
Đến từ : Gwang Joo-Wonder land^^

Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((   Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( I_icon_minitimeTue Jun 08, 2010 9:22 pm

SOS!!!!!!!!!!!!


4rum lớp ta đã mốc xanh mốc đỏ lên rồi, thấy không????

Khiếp quá đi.................
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((   Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :((( I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Đọc cái này mà xúc động quá điiiiiiiiiiiiiiiii :((( :(((
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đồng phục lớp:D
» Bỏ 40 triệu đồng/bữa để thành "đế vương"

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
G1 Marie Curie 2009-2012  :: Giải Trí :: Tình yêu_Tâm sự_Cảm xúc-
Chuyển đến