Viết trên tường nhà dưỡng lão
Thủy Khởi
Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dung đĩa ăn cơm;
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi;
Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,
Cho mẹ suy nghĩ thêm ….
Cho dù cuối cùng định nói gì,
Mẹ cũng quên ….
Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!
Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo , xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo,
Chải đầu tay bần bật run,
Đừng giục giã mẹ,
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.
Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó,
Mẹ dìu con đi những bước đi đầu đời.
Bài thơ được lưu truyền trên mạng từ 2004 . Thủy Khởi là 1 bút danh không xác định được tác giả thật . Đây là bài thơ được chép lại từ 1 bài thơ viết trên tường 1 Viện dưỡng lão ở Đài Loan.
Tôi cho rằng tác giả là phụ nữ, đã rời khỏi viện bằng cái chết.
Tôi nghĩ dòng chữ này viết trong những lúc cô đơn, hồi ức về những thứ ở ngoài bức tường Viện dưỡng lão.
Tôi nghĩ, chua xót là vì người viết khi họ đã bị bỏ rơi hoặc bị bỏ lại cuộc đời này. Và họ viết gì trên tường nhà Viện dưỡng lão cũng không còn quan trọng nữa khi họ ra khỏi đó bằng cùng 1 cách!
Giữa cuộc sống bận rộn vụn vặt nhiều thứ chất chứa ở ngoài mà bạn nhìn thấy , và 1 bân là tình yêu sâu nặng mà bạn không nhìn thấy, bạn sẽ lần lượt gần cái này và xa lạ với cái kia.
Bài thơ này, lần nào đọc t cũng khóc, cũng suy nghĩ rất nhiều, t sợ, sợ 1 ngày, mẹ t lại chính là tác giả như bài thơ nói trên. Ngẫm lại, t thấy nhiều lúc mẹ hỏi t 1 câu rất nhiều lần, và t chỉ trả lời lần đầu , còn mấy lần sau , rất bực mình và nói :” sao mẹ hỏi hoài vậy?”. Cảm thấy ân hận khi đọc những lời thơ chân thật của 1 người mẹ tội nghiệp , bị chính những đứa con ruột mình bỏ rơi, t đau xót lắm. Những ai đã đọc bài thơ này và khóc, hoặc chí ít là băn khoăn suy nghĩ , buồn , t nghĩ bạn còn rất yêu thương , trân trọng người Mẹ đáng kính của chúng ta. Đừng bao giờ làm mẹ đau lòng nhé, để có lúc bạn không cảm thấy hối hận khi mất đi người thân thương nhất trong cuộc đời mình.